Tôi chưa có duyên gặp Hồ Huy ngoài đời thật nhưng lại may mắn có được Tháng mười bẻ nắng sau lưng chiều của anh trong tay.
![]() |
|
T
ôi chưa có duyên gặp Hồ Huy ngoài đời thật nhưng lại may mắn có được Tháng mười bẻ nắng sau lưng chiều của anh trong tay. Và khi chạm mắt vào những dòng văn anh viết tôi lý giải được thắc mắc tại sao anh sáng lập group Tản Văn Hay.
Đúng như tên gọi, tản văn của Hồ Huy thật hay và thật lạ. Nó cho tôi được thay đổi liên tục những cảm xúc. Như người đang đói lòng gặp mâm cỗ nhiều món ăn ngon. Món nào cũng hấp dẫn thành ra rất cuống. Sợ sẽ không thể nếm hết, cảm hết hương vị của từng món ăn. Sợ cái dạ dày cảm xúc của mình chóng đầy mà món ngon lời tản vẫn còn đong đầy trên mâm tiệc.
Tôi thật sự cảm phục, nể phục và ngưỡng phục Hồ Huy. Tôi tự hỏi anh lấy đâu ra những hiểu biết phong phú đến vậy? Dường như anh biết mọi thứ xung quanh mình. Tôi tự hỏi Huy đã quan sát và cảm nhận bằng những giác quan nào để có được cảm xúc dạt dào đến vậy?
Và trong mạch máu tim anh có bao nhiêu nơron thần kinh biết yêu tha thiết vạn vật trong cuộc sống này để tuôn trào lên đầu ngọn bút mạch nguồn văn chương trong sáng đến vậy? Văn Huy như dòng suối mùa lũ thượng nguồn đổ về cứ cuồng dâng không dứt. Huy viết với cảm xúc say sưa ngây ngất như sợ thời gian của đời người không kịp cho những cuộc rong chơi.
Đọc tản văn của Hồ Huy ta mới thấy cuộc sống này đẹp biết bao nhiêu? Thiên nhiên, cảnh vật, con người ở mọi miền tổ quốc, ở ngoài biên viễn xa xôi, ở mọi ngóc ngách dưới gầm trời này đều đẹp, đều đáng yêu, đáng quý đến vậy. Và thấy ta thật có lỗi khi chưa biết mở lòng mình ra để đón nhận.
Một tiếng chim báo bão day dứt ngoài khơi xa. Con chim kơ tia vẫn bay như Tây Nguyên hùng vĩ. Nỗi buồn khắc khoải đêm nghe tiếng chim lạc mình trong phố. Lời nhắn nhủ về hạnh phúc tự ta dựng lên và gìn giữ trong cây cầu tình yêu. Đêm nằm bản phố lắng nghe hồn mình nhẹ bẫng thung mây. Dòng Đuống ngàn năm vẫn nguyên vẹn mạch nguồn. Lời cảm ơn nhẹ nhàng gửi người bụi phấn hương tay...
Dường như mỗi vùng đất anh qua đều để lại trong anh món nợ tình cảm. Từ Hà Giang, Cao Bằng xuống Hà Nội, Hải Phòng vào Nghệ An, Hội An, Huế, Quy Nhơn, đến Cần Thơ rồi ngược lên Tây Nguyên đầy nắng gió... ở đâu Huy cũng có tình cảm, phải lòng từng góc phố, con đường, dòng suối, hàng cây và nụ cười của mỗi người dân nơi ấy.
![]() |
Lâm Trần |
Có phải vậy mà từng mảnh đời với buồn vui, sướng khổ cứ lồ lộ trong văn anh. Mà lạ là ở đâu cảm xúc của Huy cũng say sưa ngây ngất và giọng tản như từng giọt mật rừng chảy vào trang văn.
.... Còn nhiều ... còn nhiều ... những cảm xúc khi đọc tản văn của Hồ Huy. Hẹn một ngày có thời gian sẽ viết cho tròn đầy cảm xúc. Nhân ngày sinh của Hồ Huy chúc anh thật nhiều sức khỏe và sẽ cho ra đời những dòng tản hay hơn nữa!
Tác giả: Lâm Trần