Xuân đã đến đấy ư? Tết đã kề đấy ư? Người đã về đấy ư? Và những tiếng còi tàu đã cười đấy ư? Sao tiếng còi tàu đêm 30 như là tiếng gọi về của mẹ?
Ấy là một đêm Hua Lamphong. Hua Lamphong hay còn gọi là Bangkok Train Station (Trạm xe lửa Bangkok), là đầu mối giao thông đi lên phía Bắc, sang phía Đông, Đông Bắc và xuống phía Nam Thái Lan. Lối kiến trúc mái vòm, giao thoa giữa văn hóa người Ý và văn hóa Phục Hưng thật là một nơi lý tưởng cho những tâm hồn ưa hoài cổ...
Tết lần đầu xa quê, Tết lần đầu xa nhà, Tết lần đầu xa đất mẹ, những khói nhang trầm mặc đâu đó đã bay lên trong trí tưởng từ độ Ông Táo chầu trời. Đêm ta mê ta man một mùi khói nhang. Có lẽ muốn biết trái tim một người đàn ông sắt đá đến đâu thì hãy đặt họ vào trong một đêm 30 chân trời góc bể.
Trước khi dừng chân ở Bangkok Train Station tôi đã len lỏi qua một khu chợ. Chỉ biết đi và cứ đi, làm sao đó để đôi chân không cảm giác đói đất, con mắt không cảm giác đói nước và đôi bàn tay không còn cảm giác đói đôi bàn tay. Nhưng lòng vòng mãi ở khu chợ tôi mới hiểu là mình không phải đến đây để mua vài thứ đồ ăn vặt như những ngày thường. Tôi chỉ kịp nhận ra, rằng mình đang thèm nghe tiếng Việt khi người chủ cửa hàng mời vọng: bánh chưng mới luộc nè mấy chú! Người đàn bà mà tôi thấy khách mua hay gọi là chị Bé ngoe nguẩy nụ cười làm cho Samsen - khu chợ người Việt trên đất Thái bỗng trở nên gần gụi như mấy cặp bánh chưng còn đang ủ khói.
Đêm không đói, đêm chỉ nhớ nhà, đêm đã ậm òa ở đâu đây hồn sông thế núi. Đêm dấm dúi, đêm cúi đầu, đêm thèm nghe một tiếng thở sâu của mẹ. Nào hành nào hẹ, nào bẹ dưa chua, nào nồi nước lá mùi già, nào bóng cha bụi mưa sau ngõ...
Từ những cầu tàu bến càng anh công nhân đã lên ca từ lâu, từ những nẻo đường vắt qua Samsen khu chợ, từ những ô cửa kính màu đen mái vòm Hua Lamphong mà tôi cứ ngỡ, mình sắp lên 1 chuyến tàu quê hương.
Cuộc đời hữu duyên đã mang tôi mà gắn liền vào những chuyến tàu. Những tiếng còi tàu luôn là thanh âm khắc khoải, buồn có, vui có, mơ hồ cũng có. Nhưng bạn phải chờ đến đêm 30 mới hiểu được còi tàu là thứ âm thanh khiến lòng dạ con người ta run rẩy, vì có lúc chúng ta cảm giác, chính mình đang bị bỏ rơi.
Xưa nay, người ta vẫn mặc định âm thanh của còi tàu từ những chuyến tàu đang suỳnh suỵch trên đường ray kia là kí hiệu của âm thanh tiễn biệt, đôi khi là cả sự sến sẩm và ủy mị. Nhưng khi con mắt đói, khi đôi chân đói, khi hai bàn tay đói thì những hồi còi tàu kia sao mà nồng nhiệt no nê đến vậy. Nhanh đi! Lên tàu đi! Khát vọng trở về hối hả hơn bao giờ hết.
Lại nhớ, cũng một đêm cuối năm, từ ga Diêu Trì, một trong những ga lớn khá nổi tiếng thuộc Bình Định, tôi xuyên qua những sắc màu để về ga cuối là Nam Định. Con đường thì dài, đoàn tàu thì dài mà thời gian cứ lao đi vùn vụt. Qua ô cửa là màu xanh vun vút, qua ô cửa là màu đêm thun thút, qua ô cửa là nụ nắng chùn chụt, qua ô cửa là dáng hình non sông xứ sở ngun ngút, cứ hối thúc những toa tàu qua mau, mau qua...
Hình như chưa ở đâu và chẳng bao giờ, những toa tàu ngày cận tết lại đông vui đến vậy. Người ta xa lạ, người ta khác quê, người ta trẻ - già, người ta lớn - bé, đều hỏi thăm nhau bằng những nụ cười. Vui mắt nhất là tré - hẳn là tré cũng lên tàu từ ga Diêu Trì. Tré là món ăn được chế biến từ hỗn hợp thịt đầu heo, tai heo, riềng, ớt, tỏi, mè, muối, thính….sau đó gói trong lá ổi, bọc quanh lá chuối và được bao bọc bằng một lớp rơm dày, nhìn từa tựa, nhìn ngồ ngộ như những cái cán chổi rơm quê mùa. Người ở xa từ Quy Nhơn trở về ai ai cũng lắc lẻo mang theo những bó tré vàng rơm rạ để ăn chơi ngày tết.
Ngồi nhìn những bó tré đung đưa, lắc lư theo thân tàu tôi lại chạnh lòng nhớ đến Quy Nhơn đã ở phía sau ngoài kia, những hồi còi tàu dài ngân lên, lòng ai rung lên, nhớ người Thị Nại, nhớ người Eo Gió, nhớ dốc Mộng Cầm. Những hơi còi dài lại nhắc nhở tôi phong vị Bình Định, những vỉ thịt giông mà người ta gói như gói chả giò, trên lò than hồng, mỡ giông chảy xèo xèo, mùi thơm dai dẳng như một mối thâm cừu.
Tiếng còi tàu đi nhanh, những toa tàu đi chậm, tâm lý của bất kỳ hành khách tha hương nào cũng vậy... Đứng trên sân ga, một sân ga của nhà người ta, nhiệt độ mùa Đông ở Bangkok chẳng khác mấy mùa hè Bắc Việt mà lòng tôi gió lùa hun hút. Những dải thanh âm của những đoàn tàu, khắc khoải tần số của nhớ thương chờ đợi. Con tàu lao đi, hồi còi lao đi, đêm 30 cũng lao đi. Tôi như thấy mình đang ở trên những toa tàu đêm 30 mà vòng quanh xứ sở. Thêm một sân ga, thêm hai sân ga, thêm ba sân ga... Thêm nhiều bó tré, thêm nhiều bông mai, thêm nhiều hoa đào, thêm nhiều mắt biếc môi tươi...
Xuân đã đến đấy ư? Tết đã kề đấy ư? Người đã về đấy ư? Và những tiếng còi tàu đã cười đấy ư? Sao tiếng còi tàu đêm 30 như là tiếng gọi về của mẹ?